Để anh có thể cảm nhận được sự bình yên mà người ta vẫn hay nói.
Anh sẽ nắm lấy tay em…
..vừa đủ khít để mỗi khi đưa em về rồi, anh vẫn cảm nhận được hơi ấm của em còn bên anh và theo anh vào giấc ngủ.
..vừa đủ chặt để anh không bị lạc mất em vì anh sợ rằng khi tay em rơi xuống, bàn tay đỡ lấy không phải là tay anh..."
Gửi em - Người luôn xuất hiện trong từng suy nghĩ của anh !!!
Lâu lắm rồi anh mới trở lại blog này. Có lẽ bởi vì nghĩ đến em rất nhiều mà
không được ở gần bên nên anh lại nhớ ra nó. Viết những dòng này cho em mà chẳng
biết phải bắt đầu từ đâu…Có lẽ từ đôi mắt buồn của em mà anh đang thấy, nó
khiến anh như chẳng thể làm được điều gì… vì anh lo lắng, sợ hãi…không biết có
điều gì đó đang xảy ra…đang khiến cho người anh quan tâm nhất trở nên như vậy…Anh
đã rất lo lắng đấy ai đó có biết không???
Nhanh thật, đã 271 ngày rồi đấy…chả biết ai đó có nhớ gì không…Biết là chả
nhớ đâu mừ...Vẫn còn nhớ như in cái lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của ai đó,
lần đầu tiên thấy có cảm giác thật lạ, chả biết giải thích như thế nào…Và thế
là…
Trước đây, anh đã từng nghĩ rằng chỉ cần một mình là đủ…Nhưng có lẽ, sau những
ngày mơ hồ nào đó, trong những lần thả trút nỗi đau nào đó, anh nhận ra anh
không thể cố gắng một mình mãi được. Anh không sợ cô đơn, nhưng lại vô cùng sợ
cô độc. Cô đơn là thứ có thể chế ngự, có thể học cách làm quen, còn cô độc đáng
sợ hơn thế nhiều... Là khi bước đi nhưng nhận ra không có ai ở phía trước cổ
vũ, chờ đón, quay đầu lại phía sau cũng không có một ai ngước mắt dõi theo. Cô
độc là cảm giác muốn bấu víu vào ai đó nhưng chợt nhận ra rằng không có bất cứ
một ai cả. Những lúc như thế anh lại nghĩ, có em thì thật tốt, người anh yêu
thương ạ! Đừng bao giờ để anh phải một mình nhé…
Anh không biết tiêu chuẩn về
mẫu bạn trai lý tưởng trong em là như thế nào. Nhưng tin anh đi, làm gì có ai
là lý tưởng hay hoàn hảo tuyệt đối chứ?
:-p
Anh cũng chỉ là một người con trai bình thường, biết yêu thương bản thân,
yêu thương bè bạn, gia đình, và sau này quan trọng nhất là biết yêu thương cả em
nữa. Như thế có đủ không?
Anh cũng chỉ là một chàng trai có thể bên cạnh em, nắm lấy tay em khi em
cần, cùng em chia sẻ những thứ liên quan đến cuộc sống của em, của anh, như
cách mà anh cần em bên cạnh. Vậy có ổn không?
Anh cũng chỉ là một người đàn ông dành đôi ba phần đặc biệt trong tim mình
để trao yêu thương cho em. Đảm bảo rằng anh không yêu em nhiều nhất, nhưng cũng
sẽ không có ai yêu em hơn anh, trừ mẹ ! :-p
Vậy đấy, anh không được trời cho nhiều thứ, vốn không phải là một người nổi
bật. Nhưng anh tự tin anh là riêng, là duy nhất. Thế nên thay vì ngồi ê a những
câu ca cẩm, trách than đời, trách than số phận hẩm hiu, anh nghĩ, anh sẽ mang
tất cả mọi niềm vui đến cho em, người anh yêu ạ!
Cứ ở yên đấy nhé, và đợi anh, cho đến khi anh nắm được bàn tay em, mình sẽ yêu
nhau! ??? nhé !!!