Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Ngày thứ tám !!!

...

Em cứ thế này làm sao tôi có thể dời xa em được. Viết những dòng chữ này mà mắt tôi chỉ biết nhìn vào em. chăm chú tới từng giây, từng phút...Em đã mang lại cho tôi biết bao nhiêu điều, hết những cảm xúc này rồi lại đến cảm xúc khác. Chưa bao giờ tôi thấy mình lại phụ thuộc vào một người con gái đến thế...Em đến bên tôi như một điều gì đó thật kỳ diều, nhẹ nhàng,... Tôi chỉ muốn ôm lấy em, nắm lấy trái tim em, trao cho em tất cả những gì tôi có, nhưng tôi không thể nào có thể chạm tới được. Tình yêu của em thật lớn lao, lớn lao tới mức tôi không thể tin được một con người nhỏ bé ấy, chịu biết bao nhiêu khổ cực, lại có thể có được một niềm tin về tình yêu đáng chân trọng như vậy. Cũng bởi chính vì điều đó mà tôi không muốn phá vỡ niềm tin của em, và cũng bởi chính điều đó tôi không thể cho phép mình làm em bị tổn thương. Dù cho tôi vẫn luôn ước rằng em sẽ đến bên tôi, và tôi sẽ dành cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất. Tôi đã chấp nhận yêu em như thế, yêu em thầm lặng, yêu em chẳng cần một lý do...

Giá mà tôi có thể đến sớm hơn, giá mà lúc em buồn nhất tôi có thể ở bên, mang cho em những nụ cười, dành cho em những thứ lãng mạn nhất mà em luôn mong có. Tình yêu của em sao tôi thấy chẳng thể nào yên tâm được, tôi chẳng thế nào không lo lắng về em...Dù đã hơn một lần tôi muốn dời xa em, muốn đứng ngoài mọi thứ về em, muốn được lặng lẽ trông thấy em hạnh phúc với niềm tin mà em đang có. Nhưng cứ mỗi lần thấy em buồn, trong lòng tôi lại chẳng thể nào yên tâm được. Em cứ thế luôn trong suy nghĩ tôi, càng lúc càng sâu đậm hơn...

Đã có lúc tôi chỉ mong em sẽ bỏ đi niềm tin ấy và đến với tôi, nhưng như thế chẳng phải tôi trở thành một người ích kỷ hay sao. Tôi thật sự khao khát, rất khao khát...một tình yêu như thế. Khao khát được bên em, khao khát được quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho em, khao khát được cùng em đi hết quãng đường còn lại... Tôi vẫn luôn hỏi rằng tại sao em lại có thể chấp nhận như vậy....nhưng cuộc sống luôn là cuộc sống "Có quá nhiều câu hỏi và quá ít câu trả lời..."

Em có thể giấu tôi bất cứ chuyện gì nhưng làm sao có thể giấu nổi trái tim thật mỏng manh yếu đuối ấy của bản thân mình... Tôi thấy được trong đó những hoang mang, sợ hãi, những đấu tranh, mệt mỏi... Tôi thấy cả những ước muốn thầm kín trong đó... Tôi không muốn lúc nào em cũng phải cố gắng để cười, để mạnh mẽ, để nghĩ về tương lai trong sự mơ hồ...Nhưng em vẫn cố gắng chấp nhận và lòng tôi chẳng thể nào bình an...Tôi biết phải nói với em như thế nào đây...???

Khi nhìn em im lặng mà ánh mắt không giấu nổi những nỗi muộn phiền, những giận dỗi, phải chăng em đang cố gắng, gắng gượng để chịu đựng nó...? Tôi chỉ mong em cứ chút vào tôi những nỗi niềm em đang kìm nén...Tôi luôn sẵn lòng để nghe, để giúp em...Có thể sẽ làm tôi bị tổn thương nhưng nó sẽ lành chứ không làm tôi đau như cách em im lặng chấp nhận chịu đựng....

Những khi em cố gắng cho tôi thấy rằng em không phải là một người tốt... Tôi chỉ càng thấy mình yêu em nhiều hơn...Sao em cứ phải là người ngốc nghếch chịu chấp nhận như vậy...??? Biết em ở một nơi nào đó đang chênh vênh chọn lựa, thì ngồi đây lòng tôi cũng thật sự tê tái...

Em đã từng hỏi tôi... "Tình Yêu có phải là duyên số hay không?" - Có chứ...nhưng duyên số chỉ cho chúng ta gặp được nhau. Còn một tình yêu thực sự là phải được vun đắp từ hai phía. Nó cũng không thể nào kéo dài nếu chỉ có một người cố gắng...Tình yêu bền vững là phải thật sự hiểu nhau, chia sẻ cho nhau và cần nhất là phải cùng chung một múc đích sống...

Chỉ khi yêu em tôi mới nhận ra rằng: Yêu là nhìn thấy ở người mình yêu những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu. Yêu là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất. Yêu là dành thời gian, công sức để tìm hiểu về tính cách và tâm hồn của nhau, để tin tưởng và hiểu nhau hơn, để khi xa cách chỉ thấy yêu nhiều hơn và gắn bó hơn.

Yêu em!!! Scandi ah!!! Anh thật sự rất yêu em !!! Hãy đến bên anh...chừng nào em muốn !!!

Bản Tình Ca Cho Em 




Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

Ngày thứ bảy !!!

!!!

Vậy là đã một tuần trôi qua, cảm giác vẫn như lần đầu tiên trông thấy em, vẫn khao khát, vẫn đợi chờ...vẫn muốn yêu và được yêu. Có lẽ em sẽ chẳng thế nào hiểu được cái cảm giác ấy, cái cảm giác nhớ em đến từng giây, từng phút, da diết, ngập tràn...khiến tôi chẳng thể nào ngăn lại được. Nó xuất hiện ngay khi ngày mới bắt đầu, mở mắt ra điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến không gì khác đó chính là em. Như một phản xạ vô điều kiện, tôi cầm điện thoại lên và bắt đầu nhắn tin cho em. Rồi cứ thế nhìn vào màn hình để chờ một tin nhắn được nhắn lại. Cảm giác khao khát ấy thật sự tôi chẳng thể nào diễn tả được... Hết zalo, rồi blog, facebook tôi như đang cố tìm xem em có nhắn gì cho tôi không, có nói gì với tôi không...Rồi bất chợt tiếng chuông báo thức nhắc đi làm, tôi mới chợt nhận ra tôi đã ngập tràn trong cảm xúc nhớ em như vậy đó...

Buổi sáng tới công ty, với một góc nhỏ làm việc, nếu như trước đây tôi chỉ biết cặm cụi vào công việc cho tới khi được ra về thì giờ đây chẳng biết từ khi nào tôi luôn cố gắng thu xếp công việc một cách nhanh nhất và dành thời gian còn lại để nói chuyện với em, để được nghe em kể truyện. Dường như nó đã trở thành một thói quen của tôi mất rồi. Thời gian rảnh của tôi giờ đây cũng chính là thời gian tôi ôm lấy chiếc điện thoại để ngắm nhìn những bức ảnh của em, để đọc lại những dòng tin nhắn mà em đã viết cho tôi, và để chờ một tin nhắn nào đó từ đâu đến...Yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ khuôn mặt  ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, và đến tận bây giờ là cả con người ấy...Tôi đã thật sự yêu em như thế...

Bảy ngày yêu em, là bảy ngày tôi chẳng thể nào rời mắt khỏi điện thoại, rời mắt khỏi những bức hình của em. Có lẽ lâu lắm rồi tôi chưa bao giờ có được cảm giác nào lại mãnh liệt đến vậy... Đã hơn một lần tôi muốn hỏi em, rằng có khi nào trong một giây phút nào đó em dành tình cảm cho tôi không??? Nhưng tôi lại không dám hỏi vì sợ, sợ làm em buồn, sợ em lại phải vì tôi suy nghĩ... Với một người mới chỉ quen em chưa lâu, chưa một lần gặp em, thì làm sao có thể khiến em thay đổi được niềm tin về tình yêu của em chứ...

Em đã từng nói với tôi, em chấp nhận tất cả để đặt niềm tin vào tình yêu em đang có, và có thể chấp nhận nuôi nó dù chỉ là một tình yêu sống thực vật... Cũng bởi chính vì điều đó mà tôi đã chấp nhận làm người bên cạnh em, giúp đỡ em... Hãy thật hạnh phúc em nhé...bởi niềm hạnh phúc của em giờ đây cũng chính là niềm hạnh phúc của tôi... 

Scandi à !!! Cố lên !!! 

Hãy luôn yên tâm vì anh lúc nào cũng sẽ bên cạnh em,  ủng hộ em...Đơn giản vì...

Vì Anh Yêu Em




Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Ngày thứ sáu !!!

...

Luôn tự nhủ lòng mình rằng được thấy em hạnh phúc là anh đã đủ hạnh phúc lắm rồi. Nhưng sao hôm nay, khi biết em đang hạnh phúc, trái tim lại thấy nhói, mi mắt cứ dưng dưng. Thật sự anh đang yếu đuối sao...?

Một người con gái anh chưa từng gặp nhưng sao để lại trong anh nhiều cảm xúc đến như vậy. Phải chăng đó là sự khao khát chất chứa sau bao lâu nay anh đã kìm nén, phải chăng anh đã thờ ơ với cảm giác ấy quá lâu rồi. Ngày thứ sáu, mới chỉ có ngày thứ sáu thôi mà có biết bao điều khiến anh trở thành một con người khác...Người con gái ấy thật sự đã khiến mình thay đổi sau bao ngày mình đánh mất niềm tin vào TY.

Sẽ nhanh thôi để có thể mỉm cười chúc em hạnh phúc... Hãy thật hạnh phúc em nhé !!! Cảm ơn em đã cho anh những giây phút khao khát, muốn được yêu...

Lặng nghe nước mắt 




Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Ngày thứ năm !!!

Em!!!

Một người con gái cho anh không biết bao nhiều cảm xúc. Càng lúc anh lại càng cảm thấy yêu và thương em nhiều hơn! Anh chỉ muốn sau tất cả những gì em phải trải qua, anh có thể đem đến cho em rất nhiều điều mà em xứng đáng nhận được. Không còn phải lúc nào cũng lo lắng, sợ hãi... Anh ước anh đến sớm hơn một chút...anh đã có thể mang lại những gì tốt nhất cho em. Yêu thương em bằng tất cả tấm lòng mình.

Anh thấy được niềm tin mà em dành cho người đó, một niềm tin mà dù anh có lấy ra bao nhiêu lý do cũng chẳng thể làm thay đổi được... Nhưng sao anh lại chẳng thấy được người ta có thể mang lại cho em niềm hạnh phúc mà em mong muốn. Sao cuộc sống lại cứ như vậy chứ, người muốn yêu thương thì lại chẳng được yêu thương, còn người thờ ơ vô tâm lại được nhận nhiều quá vậy? 

Cả anh và em, cùng đều là những người thường yêu người ta nhiều hơn chính bản thân mình. Yêu tới mức chả cần biết người ta có yêu mình hay không. Yêu là yêu vậy thôi. Nhưng như thế sẽ chỉ khiến bản thân mình nặng nề hơn...

Anh chỉ muốn nói với em rằng, dù có thế nào đi nữa thì anh sẽ không bỏ cuộc đâu!!! Anh sẽ luôn lặng lẽ bên em!!! Yêu em nhiều!

Nắm chặt tay anh nhé



Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Ngày thứ tư !!!

Gửi Em!!! - Người con gái đầu tiên cho anh nhiều cảm xúc đan xen như vậy…!!!
  
Em rất tinh tế... Anh nói như vậy bởi em có thể làm một người chỉ với một cuộc nói chuyện thôi cũng đủ khiến người ta xen lẫn rất nhiều cảm xúc: lúc buồn, lúc vui, lúc hạnh phúc, lúc ngẩn ngơ, lúc khao khát, rồi có lúc lại thật xa vời…thật sự khiến người ta không thể làm chủ được cảm xúc của mình. Một người con gái “tinh tế” trong suy nghĩ của anh luôn tìm kiếm là như vậy. Chắc có lẽ em cũng biết anh đang nghĩ gì...Đúng anh thừa nhận anh đã từng có khoảng khắc thực sự tin vào cái gọi là "Yêu từ cái nhìn đầu tiên", một cái nhìn đầu tiên với một cảm giác đứng lặng trong giây lát rồi ấm dần trong tim, và anh đã như thế...thực sự là đã như thế...Có thể em sẽ nghĩ thật buồn cười khi chỉ có vài lần nói chuyện, chưa từng gặp nhau thì làm sao có thể như vậy được...Nhưng nó đã thực sự diễn ra trong anh như vậy...

Chúc mừng người có tên là "TD", chúc cho em sẽ luôn được yêu thương, bảo vệ. Một chút ghen tỵ nhưng anh cũng sẽ bắt đầu tạo dựng niềm tin cho mình. Scandi sẽ là cái tên anh luôn nhớ !!!  Và không biết cái tên "NHM" có khiến em ấn tượng gì không? Sau ngày thứ 7 của Blog gặp anh nhé!

Một tuần liệu "có thể nào" đủ dài bằng 5 năm? Câu hỏi nghe thật xa vời nhưng vẫn muốn dành cho em với một niềm tin ...cùng một câu trả lời nào đó...

Tặng em !!! Một bài hát với một cảm xúc bất chợt thôi... bất chợt khi nghĩ tới sẽ phải làm điều đó sao?





P/S: Bức ảnh này anh chưa kịp blend mà mới chỉ xử lý qua thôi nên chưa được như ý anh muốn...Nợ em ngày hôm sau bởi hôm nay anh đang ở quê. Tất cả những bức ảnh anh up lên đây đều là những bức anh rất thích được nhìn thấy nụ cười của em trong đó...Một câu hỏi em luôn hỏi anh "Anh có thấy anh đang lãng phí thời gian không?". Trước thì anh vẫn luôn thắc  mắc vì sao em lại hay hỏi như vậy? Giờ thì anh cũng hiểu phần nào...Câu trả lời vẫn là: Anh thích được làm những gì anh thích! ... Anh đã thích một người với cái tên Scandi...(T_T)...

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Ngày thứ ba !!!

Dành cho em