Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Ngày thứ tám !!!

...

Em cứ thế này làm sao tôi có thể dời xa em được. Viết những dòng chữ này mà mắt tôi chỉ biết nhìn vào em. chăm chú tới từng giây, từng phút...Em đã mang lại cho tôi biết bao nhiêu điều, hết những cảm xúc này rồi lại đến cảm xúc khác. Chưa bao giờ tôi thấy mình lại phụ thuộc vào một người con gái đến thế...Em đến bên tôi như một điều gì đó thật kỳ diều, nhẹ nhàng,... Tôi chỉ muốn ôm lấy em, nắm lấy trái tim em, trao cho em tất cả những gì tôi có, nhưng tôi không thể nào có thể chạm tới được. Tình yêu của em thật lớn lao, lớn lao tới mức tôi không thể tin được một con người nhỏ bé ấy, chịu biết bao nhiêu khổ cực, lại có thể có được một niềm tin về tình yêu đáng chân trọng như vậy. Cũng bởi chính vì điều đó mà tôi không muốn phá vỡ niềm tin của em, và cũng bởi chính điều đó tôi không thể cho phép mình làm em bị tổn thương. Dù cho tôi vẫn luôn ước rằng em sẽ đến bên tôi, và tôi sẽ dành cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất. Tôi đã chấp nhận yêu em như thế, yêu em thầm lặng, yêu em chẳng cần một lý do...

Giá mà tôi có thể đến sớm hơn, giá mà lúc em buồn nhất tôi có thể ở bên, mang cho em những nụ cười, dành cho em những thứ lãng mạn nhất mà em luôn mong có. Tình yêu của em sao tôi thấy chẳng thể nào yên tâm được, tôi chẳng thế nào không lo lắng về em...Dù đã hơn một lần tôi muốn dời xa em, muốn đứng ngoài mọi thứ về em, muốn được lặng lẽ trông thấy em hạnh phúc với niềm tin mà em đang có. Nhưng cứ mỗi lần thấy em buồn, trong lòng tôi lại chẳng thể nào yên tâm được. Em cứ thế luôn trong suy nghĩ tôi, càng lúc càng sâu đậm hơn...

Đã có lúc tôi chỉ mong em sẽ bỏ đi niềm tin ấy và đến với tôi, nhưng như thế chẳng phải tôi trở thành một người ích kỷ hay sao. Tôi thật sự khao khát, rất khao khát...một tình yêu như thế. Khao khát được bên em, khao khát được quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho em, khao khát được cùng em đi hết quãng đường còn lại... Tôi vẫn luôn hỏi rằng tại sao em lại có thể chấp nhận như vậy....nhưng cuộc sống luôn là cuộc sống "Có quá nhiều câu hỏi và quá ít câu trả lời..."

Em có thể giấu tôi bất cứ chuyện gì nhưng làm sao có thể giấu nổi trái tim thật mỏng manh yếu đuối ấy của bản thân mình... Tôi thấy được trong đó những hoang mang, sợ hãi, những đấu tranh, mệt mỏi... Tôi thấy cả những ước muốn thầm kín trong đó... Tôi không muốn lúc nào em cũng phải cố gắng để cười, để mạnh mẽ, để nghĩ về tương lai trong sự mơ hồ...Nhưng em vẫn cố gắng chấp nhận và lòng tôi chẳng thể nào bình an...Tôi biết phải nói với em như thế nào đây...???

Khi nhìn em im lặng mà ánh mắt không giấu nổi những nỗi muộn phiền, những giận dỗi, phải chăng em đang cố gắng, gắng gượng để chịu đựng nó...? Tôi chỉ mong em cứ chút vào tôi những nỗi niềm em đang kìm nén...Tôi luôn sẵn lòng để nghe, để giúp em...Có thể sẽ làm tôi bị tổn thương nhưng nó sẽ lành chứ không làm tôi đau như cách em im lặng chấp nhận chịu đựng....

Những khi em cố gắng cho tôi thấy rằng em không phải là một người tốt... Tôi chỉ càng thấy mình yêu em nhiều hơn...Sao em cứ phải là người ngốc nghếch chịu chấp nhận như vậy...??? Biết em ở một nơi nào đó đang chênh vênh chọn lựa, thì ngồi đây lòng tôi cũng thật sự tê tái...

Em đã từng hỏi tôi... "Tình Yêu có phải là duyên số hay không?" - Có chứ...nhưng duyên số chỉ cho chúng ta gặp được nhau. Còn một tình yêu thực sự là phải được vun đắp từ hai phía. Nó cũng không thể nào kéo dài nếu chỉ có một người cố gắng...Tình yêu bền vững là phải thật sự hiểu nhau, chia sẻ cho nhau và cần nhất là phải cùng chung một múc đích sống...

Chỉ khi yêu em tôi mới nhận ra rằng: Yêu là nhìn thấy ở người mình yêu những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu. Yêu là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất. Yêu là dành thời gian, công sức để tìm hiểu về tính cách và tâm hồn của nhau, để tin tưởng và hiểu nhau hơn, để khi xa cách chỉ thấy yêu nhiều hơn và gắn bó hơn.

Yêu em!!! Scandi ah!!! Anh thật sự rất yêu em !!! Hãy đến bên anh...chừng nào em muốn !!!

Bản Tình Ca Cho Em 




0 nhận xét:

Đăng nhận xét