Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

Ngày thứ bảy !!!

!!!

Vậy là đã một tuần trôi qua, cảm giác vẫn như lần đầu tiên trông thấy em, vẫn khao khát, vẫn đợi chờ...vẫn muốn yêu và được yêu. Có lẽ em sẽ chẳng thế nào hiểu được cái cảm giác ấy, cái cảm giác nhớ em đến từng giây, từng phút, da diết, ngập tràn...khiến tôi chẳng thể nào ngăn lại được. Nó xuất hiện ngay khi ngày mới bắt đầu, mở mắt ra điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến không gì khác đó chính là em. Như một phản xạ vô điều kiện, tôi cầm điện thoại lên và bắt đầu nhắn tin cho em. Rồi cứ thế nhìn vào màn hình để chờ một tin nhắn được nhắn lại. Cảm giác khao khát ấy thật sự tôi chẳng thể nào diễn tả được... Hết zalo, rồi blog, facebook tôi như đang cố tìm xem em có nhắn gì cho tôi không, có nói gì với tôi không...Rồi bất chợt tiếng chuông báo thức nhắc đi làm, tôi mới chợt nhận ra tôi đã ngập tràn trong cảm xúc nhớ em như vậy đó...

Buổi sáng tới công ty, với một góc nhỏ làm việc, nếu như trước đây tôi chỉ biết cặm cụi vào công việc cho tới khi được ra về thì giờ đây chẳng biết từ khi nào tôi luôn cố gắng thu xếp công việc một cách nhanh nhất và dành thời gian còn lại để nói chuyện với em, để được nghe em kể truyện. Dường như nó đã trở thành một thói quen của tôi mất rồi. Thời gian rảnh của tôi giờ đây cũng chính là thời gian tôi ôm lấy chiếc điện thoại để ngắm nhìn những bức ảnh của em, để đọc lại những dòng tin nhắn mà em đã viết cho tôi, và để chờ một tin nhắn nào đó từ đâu đến...Yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ khuôn mặt  ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, và đến tận bây giờ là cả con người ấy...Tôi đã thật sự yêu em như thế...

Bảy ngày yêu em, là bảy ngày tôi chẳng thể nào rời mắt khỏi điện thoại, rời mắt khỏi những bức hình của em. Có lẽ lâu lắm rồi tôi chưa bao giờ có được cảm giác nào lại mãnh liệt đến vậy... Đã hơn một lần tôi muốn hỏi em, rằng có khi nào trong một giây phút nào đó em dành tình cảm cho tôi không??? Nhưng tôi lại không dám hỏi vì sợ, sợ làm em buồn, sợ em lại phải vì tôi suy nghĩ... Với một người mới chỉ quen em chưa lâu, chưa một lần gặp em, thì làm sao có thể khiến em thay đổi được niềm tin về tình yêu của em chứ...

Em đã từng nói với tôi, em chấp nhận tất cả để đặt niềm tin vào tình yêu em đang có, và có thể chấp nhận nuôi nó dù chỉ là một tình yêu sống thực vật... Cũng bởi chính vì điều đó mà tôi đã chấp nhận làm người bên cạnh em, giúp đỡ em... Hãy thật hạnh phúc em nhé...bởi niềm hạnh phúc của em giờ đây cũng chính là niềm hạnh phúc của tôi... 

Scandi à !!! Cố lên !!! 

Hãy luôn yên tâm vì anh lúc nào cũng sẽ bên cạnh em,  ủng hộ em...Đơn giản vì...

Vì Anh Yêu Em




0 nhận xét:

Đăng nhận xét